Tương lai nhất định sẽ hạnh phúc nhỉ?
Ngày hôm sau, Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm lên đường đến thành Trường Giang vào sáng sớm.
Võ Tiêu đang lái xe!
Khoảng một giờ sau, họ đã đến thành Trường Giang.
Sau khi xuống xe, Diệp Quân Lâm hít một hơi thật sâu.
Nhìn chữ “Trường Giang” được khắc trên bia đá bên đường, Diệp Quân Lâm lúc này vô cùng tức giận.
“Đây là nơi mà mẹ mình đã bị giam câm gân ba mươi năm?”
Diệp Quân Lâm tự lẩm bẩm.
Cả đời không được rời khỏi nơi này quả là một điều vô cùng tàn nhẫn.
Chuyện này giống như một bộ xiêng xích vô hình trói chặt vào cơ thể bạn, sẽ giam giữ bạn suốt đời, để bạn luôn nhớ điều này.
Đây chính là câu chuyện “sống không bằng chết” người ta hay nói sao.
.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ TгùмT ruyện.
v n ++
Nhà họ Diệp ở Kinh Thành quả thật vô cùng tàn nhẫn!
Cha ruột của anh có còn là người không?
Giương mắt nhìn người phụ nữ của mình ở đây chịu khổ?
Còn minh thì quay lưng cưới người phụ nữ khác để mua vui?
Ông ta có còn là con người không?
Là một con người, ông ta có lương tâm không?
Là một người đàn ông, ông ta có trách nhiệm gì không?
Diệp Quân Lâm chỉ hận không thể dùng nắm đấm đấm tan tất cả mọi thứ.
Lý Từ Nhiệm biết Diệp Quân Lâm đang nghĩ gì, cô thuyết phục: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiêu nữa! Dì gặp phải một kẻ xấu xa như vậy, là do sö mệnh của di không tốt! Chúng ta hãy đưa dì về và sống một cuộc sống hạnh phúc.
Chúng ta bù đắp cho đì là được! “
“Ừm được.
Nhưng anh sẽ không bỏ qua