“Không cần làm việc, sau này con trai sẽ nuôi mẹt”
Diệp Quân Lâm hét lên.
“Không được!”
Chí Oánh chạy tới chỗ nhóm trưởng, cúi người nói: “Trưởng nhóm, con trai tôi đến rồi, tôi muốn xin nghỉ, cám ơn!”
Nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn của mẹ, Diệp Quân Lâm lại không kìm được nước mắt.
“Được rồi, chị Chí, nhanh lên! Chị đã vất vả nhiều năm như vậy rồi!” Trưởng nhóm nói.
Diệp Quân Lâm liếc nhìn trưởng nhóm thật sâu.
Anh vô cùng cảm ơn trưởng nhóm.
“Mẹ, đi thôi!” Diệp Quân Lâm đỡ Chí Oánh và quay trở lại ngôi nhà nhỏ.
Lý Từ Nhiệm và Võ Tiêu cũng đi theo.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp, Chí Oánh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Mẹ, đây là con dâu của mẹ – Lý Từ Nhiệm.” Diệp Quân Lâm mỉm cười giới thiệu.
ĐÁ saz Mẹ…
mẹ đã khổ rồi!” Đôi mắt Lý Từ Nhiệm đỏ hoe vì khóc.
Sau khi Diệp Quân Lâm giới thiệu sơ qua về Võ Tiêu, mọi người cùng nhau trở lại căn nhà nhỏ.
Trong gần ba mươi năm, Chí Oánh luôn mơ ước một ngày được nhìn thầy con trai mình, ngay cả khi phải trả giá bằng cái chết, bà vẫn sẵn lòng.
Nhưng bà hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có thể bước ra khỏi thành Trường Giang, trên đời này không ai sẽ tìm được bà.
Vì thế, mơ ước gặp được con trai chỉ là một điều xa xi, không bao giờ có thể thực hiện được.
Nhưng bà không bao giờ ngò rằng điều ước này ngày hôm nay sẽ