Bà hối hận rồi.
Ban nãy không nên rời khỏi Trường Giang mới phải.
Đã rời khỏi Trường Giang thì xem như cũng đã chọc giận nhà họ Diệp tôi.
Cũng vì bà cả, vì bà mà ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lý Từ Nhiệm, còn ảnh hưởng đến cả tình cảm khi trước của Quân Lâm.
Có điều họ hàng của Lý Từ Nhiệm bắt cô phân rõ ranh giới với bà là đúng.
Như vậy mới có thể tránh khỏi sự trả thù của nhà họ Diệp.
Nhìn quang cảnh xung quanh, Chí Oánh vừa tự ti lại vừa sợ hãi.
Mình chết đi rồi thì có lễ sẽ bót được bao nhiêu phiên phức nhỉ? “Me!”
Trong lúc bà nghĩ đến chuyện tự sát thì giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai.
“Con trai, Từ Nhiệm…”
“Mẹ, con biết cả rồi! Mẹ không cần phải tự trách bản thân đâu, sau này sẽ không ai dám như vậy l với mẹ nữa bởi vì mẹ là mẹ của Quân Lâm con!
Sau đó, Diệp Quân Lâm đưa mẹ đi chỉnh trang lại một lượt.
Trẻ ra trông thấy luôn đấy.
Có thể chỉ vì bao năm tháng tần tảo vất vả, trên gương mặt ấy đã xuất hiện những vết chân chim, có muốn cũng không xóa đi được nữa.
Nhưng Diệp Quân Lâm tin chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Anh tuyệt đối sẽ không để mẹ mình phải chịu khổ thêm bất kỳ lần nào nữa.
“Được rồi, mẹ, mẹ có muốn đi ngắm cảnh ở Việt Nam không?
Diệp Quân Lâm hỏi bà.
Chí Oánh chỉ lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, hiện giò mẹ chính là một kẻ gây họa, đi tới đâu cũng mang đại họa cả.
Nhà họ Chí cũng