Nhà họ Chí và nhà họ Diệp ở Kinh Thành, hoàn toàn môn đăng bất hộ đối.
Cuối cùng cũng ủ ra một lò bi kịch còn gì?
Vừa vặn như vậy, đem chuyện của mình ra khuyên nhủ Quân Lâm, không nên để nó và Lý Từ Nhiệm ở bên nhau được.
Muốn ở bên nhau, đến cuối cùng cũng không thể thực hiện được.
Đến quân khu.
Đám người Tây Phương vừa biết thân phận của Chí Oánh đã sợ đến muốn quỳ rạp hết xuống đất.
“Các cậu nhỏ này sao lại quỳ xuống hết thế kia? Mau đứng lên đi!”
Chí Oánh cười nói.
“Mẹ, những người này là anh chị em kề vai sát cánh với con! Sau này mẹ có thể an tâm ở nơi này với họ! Có họ ở đây, không ai dám bắt nạt mẹ hết!”
Diệp Quân Lâm đảm bảo nói.
Chí Oánh chỉ xem đó như một câu trấn an bản thân mình.
Nếu như nhà họ Diệp kéo đến đây trả thù, người trẻ tuổi bọn họ có thể chống đỡ nổi sao?
Nói cũng dễ vậy nhỉ?
Bà nào đâu biết rằng, những người quỳ gối trước mặt bà chính là ngũ đại chiến vương vang danh hiển hách trên chiến trường.
Chỉ trừ chiến thần Côn Luân ra, thì dù có là ai, họ cũng không sợ.
Trên thực tế, xung quanh vẫn còn có mười tám hiệp sĩ ấn náu trong bóng tối.
Có những người này ở đây, không ai có thể bén mãn tiếp cận nơi này.
Bên kia, Lý Từ Nhiệm bị mang về nhà họ Trịnh, Ngô Thị Lan trực tiếp đẩy cô quỳ trên mặt đất.
“Khi nào con nhận ra lỗi của mình rồi mới được đứng dậy!” Ngô Thị Lan vô cùng tức giận.
“Ba mẹ, làm sao vậy ạ? Từ Nhiệm phạm lỗi gì sao?” Đoàn