Giống như tất cả mọi chuyện không hề xảy ra cả.
Nhưng kỳ thật cuộc chiến của ngày hôm qua…
Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh hoàn toàn không biết về chuyện đó.
“Từ Nhiệm, em đi làm trước đi, anh còn có việc.”
Diệp Quân Lâm đi đến phía trước đại viện, khu chiến khu, hỏi thăm cấp dưới về chuyện của ngày hôm qua.
Phía trước cao ốc của tập đoàn Vân Cường.
Quan Liễu Yên đang úp trong bóng tối, chăm chú quan sát.
Cô ta đến đây là để xác định xem Diệp Quân Lâm có chết hay không.
Đương nhiên cũng là bởi vì Diệp Hiệu không nói tin tức cho cô ta.
“Hửm? Chỉ có một mình Lý Từ Nhiệm, bước đi lại có vẻ bối rối như vậy sao? Chắc chắn là do Diệp Quân Lâm đã chết rồi!
Quan Liễu Yên thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Người mà cô ta hận nhất cuối cùng đã chết!
“Diệp Quân Lâm đã chết rồi, hãy xem tôi làm như thế nào để tra tấn Lý Từ Nhiệm!”
Quan Liễu Yên cười cười.
Cô ta đeo kính râm lên, từng bước một đi vào bên trong tập đoàn Vân Cường.
“Tôi muốn tìm Lý Từ Nhiệm!”
Sau khi đi vào văn phòng của Lý Từ Nhiệm, vẻ mặt của Quan Liễu Yên rất kiêu ngạo: “Ồ? Hoá ra giám đốc Nguyên đây vẫn còn tâm tư đi làm sao? Vì sao lại không khóc vậy?”