Rốt cuộc thì cô ta đến đây để làm gì vậy?
Đúng lúc này thì cửa phòng làm việc được mở ra.
Diệp Quân Lâm đi vào.
“Có quỷ!”
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, Quan Liễu Yên thét lên một tiếng.
“Quỷ?”
Lý Từ Nhiệm càng nghỉ ngờ hơn.
Cái người tên Quan Liễu Yên này vì sao lại nói chuyện mê sảng như vậy?
“Tôi là quỷ ở đâu vậy?
Diệp Quân Lâm cười cười.
Gương mặt của Quan Liễu Yên hoảng sợ, không thể tin được, nhìn chằm chảm vào Diệp Quân Lâm.
“Cô ta thật kì lạ mà, nói cái gì đó mà không thể giải thích được!”
Đôi mắt đẹp của Lý Từ Nhiệm hơi nhíu lông mày lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia hoang mang.
“Cô ta đến là để dập đầu với anh sao?”
Nói xong, Diệp Quân Lâm kéo Quan Liêu Yên đang ngây người ra khỏi phòng làm việc, đi đến cửa chính của công ty.
Lúc này, Quan Liễu Yên mới dần dần kịp phản ứng.
“Anh… Vậy mà anh lại không chết sao?”
Quan Liễu Yên không thể tin được mà hỏi.
“Tôi đã nói với cô từ sớm rồi, là tôi sẽ không chết!”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Quan Liễu Yên