“Hoá ra chính ông là người để tên súc sinh đó sống sót, hoá ra ông lại cứu sống nó! Giờ thì tốt rồi, đứa con hoang này xuất hiện, tất cả Lạc Việt sẽ biết hết.
Rồi mọi người sẽ biết Diệp Minh Thiên có con ngoài giá thú.
Nhưng vậy thì làm sao Minh Thiên có thể làm chủ gia tộc này được?
Người của nhà họ Diệp làm sao mà cúi đầu trước mặt Minh Thiên nữa? Nhà họ Diệp có gánh nổi sự sỉ nhục này không?”
Đối mặt với sự nhục mạ của Long Thanh Tình, Diệp Nguyên vẫn một mặt kiên định đáp lời: “Tôi biết hậu quả này, nhưng đây là một sinh mệnh, là tính mạng của một cơn người, một đứa trẻ mới được sinh ra! Cứ như vậy mà trơ mắt nhìn đứa trẻ không có tội tình gì đó chết đi, tôi không làm được! Đừng nói là trước kia, nếu hiện tại đặt tôi vào hoàn cảnh đó, tôi cũng sẽ làm giống như vậy mà thôi!”
Nhìn thấy Diệp Nguyên có thái độ này, Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình bỗng nhiên ngây ngẩn: “Đến lúc này mà ông vẫn không biết bản thân mình đã làm sai sao? Ông muốn chết sao?”
Long Thanh Tình cất’cao giọng rít lên.
Bà ta muốn giết vị ân nhân của Diệp Quân Lâm này.
“Tôi cho rằng đây không phải là một tội lỗi! Danh tiếng con người, làm sao có thể quan trọng bằng tính mạng chứ? Huống chỉ đó lại là mầm mống của cậu chủ! Dù cậu có nói thế nào, thì dòng máu đang chảy trong người cậu Quân Lâm, vẫn là dòng máu của cậu chủ mà thôi.
Diệp Nguyên vẫn nói ra những lời cứng rắn.
“Tôi phải giết ông.”
Long Thanh Tình nổi giận mà xông lên.
“Xoet…”
Bà ta rút một cây đao từ phòng làm việc, lao đến chém về phía Diệp Nguyên một cách bất ngờ.
Diệp Nguyên bình tĩnh mà nhắm mắt lại, lão đã sẵn sàng cho việc chết rồi.
“Không được!
Diệp Minh Thiên bỗng nhiên ngăn cánh tay của Long Thanh Tình lại.
Diệp Nguyên cười trong lòng.
Lão đã quá hiểu con người của Diệp Minh Thiên rồi.
Ông ta là con người độc ác, nhẫn tâm lại kiêu ngạo.
Nếu không thì sao có thể bỏ đi chính con ruột của mình, ném trong rừng sâu núi thẳm chứ? Một tay ngăn cảm Long Thanh Tình giết mình, không phải là vì tha mình một mạng đâu.
Diệp Thanh Minh vố dĩ không bao giò