“Aaa..
Ngay lập tức, tiết hét the lương của Diệp Nguyên truyền ra mà tan nát cõi lòng.
Diệp Minh Thiên tiếp tục an ủi Long Thanh Tình: “Thanh Tình, đã hết giận chưa? Nếu như chưa hết giận thì chém đứt luôn hai chân của lão đi”
Trong con mắt của nhưng người thuộc gia tộc này, mạng người rẻ mặt không hơn gì cỏ rác.
Những người hầu, người giúp việc, thậm chí còn thấp kém hơn.
“Tôi hết giận thì sao? Tôi hết giận thì con đàn bà và đứa con hoang kia xử lý thế nào?” Long Thanh Tình hỏi.
“Tôi cũng muốn giết chết hai con người súc sinh đó ngay lúc này! Nhưng không thể nào, hiện tại đã có quá nhiều người biể rồi, nếu như giết chết bọn chúng, nhà họ Diệp của chúng ta sẽ bị coi thường,”
Diệp Minh Thiên bất lực mà thở dài.
Long Thanh Tình gật đầu: “Hừ, dù sao cũng không thể giết chế bọn chúng được, có quá nhiều ánh mắt đang để ý đến nhà chúng ta.
Không chỉ Lạc Việt, thân chỉ là toàn bội phía đông này.
Nếu thu dọn không cần thận, xảy ra bê bối, lúc đó trở tay không kịp.”
“Tôi có thể làm được gì.bây giờ chứ?”
Diệp Minh Thiên ủ não ưu sầu.
“Nếu như không còn cách nào khác, thì đưa nó về nhà họ Diệp đi, cách này sẽ ổn thoả hơn rất nhiều”
Một người làm cất tiếng.
Truyện Phương Tây
Vừa dứt lời, Long Thanh Tình đã tát vào mặt cô ta: “Mày đang nói cái gì vậy? Đưa thẳng súc sinh đó về sao?” Bà ta tức giận rống lên.
“Tên súc sinh đó có tư cáh gì mà bước chân vào nhà họ Diệp? Nó chỉ là một đưa con hoang, mà đòi bước chân vào đây sao? Tôi không đồng ý, cho dù là cả nhà họ Diệp, cũng sẽ không có ai đồng ý đâu.
Ngay cả Diệp Minh Thiên cũng nói theo: “Không sai.
Dù sao, cả cuộc đời này, nó cũng không có tư cách bước vào cửa nhà họ Diệp “Chí ít thì khi tôi vẫn còn đang đứng ở vị trí này trong nhà họ Diệp, tôi sẽ không đồng ý.”
“Nếu muốn bước chân vào đây,