Diệp Thần vừa nói ra lời này, Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình lập tức hỏi: “Cái gì? Vậy mà hắn còn nói với con?”
“Đúng vậy! Con không ngờ răng hăn lại liên lạc với con.
Con còn nghĩ là hắn muốn xin lỗi, đâu biết rằng hắn vừa khiêu khích lại cảnh cáo con.
Còn bảo con nói với ba là, hẳn và Chí Oánh vẫn còn sống rất tốt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đánh tới nhà họ Diệp, đến lúc đó cho chúng ta hối hận cũng không kịp… Diệp Thần nói toàn bộ lời nói khiêu khích gần đây của qdl.
“Âm!”
Sau khi nghe xong, Diệp Minh Thiên lập tức nổi giận.
“Bịch!”
Ông ta đánh lên vách tường.
“Răng rắc răng rắc…” Ngay tức khắc, trên vách tường xuất hiện vết nứt như hình mạng nhện.
“Láo xược! Quá láo xược! Tôi chưa bao giờ gặp qua một học trò ngạo mạn như vậy!”
“Vốn định đi cửa sau một chút, không đủ tư cách, cũng cho hẳn tiến vào nhà họ Diệp!
Không ngờ răng vậy mà lại không nhìn nhà họ Diệp? Còn muốn đánh đến nhà họ Diệp, làm cho chúng ta hối hận?”
Diệp Minh Thiên gần như rống lên.
Long Thanh Tình cũng phần nộ đến cực điểm: “Loại con hoang này không chỉ khiêu khích Thần của chúng ta, lại còn khiêu khích nhà họ Diệp? Hắn có tư cách gì? Khác không nói, nhưng mà Thần tùy tiện thôi cũng làm ra thành tựu mà hẳn cả đời cũng không với tới!”
“Loại con hoang này, cả đời chỉ có thể ở sau lưng Thần của chúng ta mà hèn mọn ngước nhìn!”
Diệp Minh Thiên phụ họa nói: “Nhưng mà thật ra, cho dù hắn lợi hại, cũng chỉ có thể ở dưới chân của Thần mà đau khổ giấy dụa thôi”
Niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này của Diệp Minh Thiên chính là Diệp Thần.
Căn cứ vào cách nói của người