“Tôi nhớ anh là người thủ đô phải không, Tây Phương?”
Tây Phương gật đầu.
Diệp Quân Lâm nhớ rõ, anh và Tây Phương đều là người kế tục được chọn ra từ trong tù.
Dĩ nhiên không phải ai cũng có cơ hội.
Ngay như Diệp Quân Lâm cũng bị đổ oan lúc đầu, mới có cơ hội được tuyển chọn.
Người phía trên cũng đã cho điều tra kỹ càng, nhưng vì liên quan đến vấn đề bí mật cho nên mới không công bố chuyện bị oan.
Do đó Diệp Quân Lâm biết rõ Tây Phương vào tù cũng là oan uổng.
Sau khi được tuyển chọn, trải qua một sống hai chết mới có được địa vị như ngày hôm nay.
“Ban đầu vì sao anh phải vào ngục giam?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Tây Phương do dự cười nói: “Ngồi thay người khác”
Quả nhiên.
Tây Phương cũng do oan uổng.
Nên mới bị vào doanh trại để tuyển chọn.
Diệp Quân Lâm tò mò hỏi: “Có ngại nói chỉ tiết hơn không?”
“Có thế nói, vừa hay tên Lăng Thiên Long này tới đây lại gợi tôi nhớ một số chuyện cũ!”
Tất cả mọi người đều nhìn Tây Phương, chờ nghe anh ta kể chuyện.
“Thực ra xuất thân của tôi không thấp! Không có gì ngoài việc trong số mười thế gia hàng đầu ở thủ đô, nhà họ Tân chúng tôi đứng thứ nhất!” Tây Phương vừa dứt lời, mọi người đều hít sâu một hơi.
Thì ra Tây Phương còn có xuất thân đến mức này?
“Tôi là người đứng đầu trẻ tuổi của nhà họ Tân, về phương diện năng lực cũng coi là thông qua.
Dựa theo quy tắc thì tôi sẽ là người thừa kế, nhưng em trai tôi – Tân