Nhưng Tây Phương chẳng có gì.
Chỉ có sự tuyệt tình của người trong nhà và sự phản bội của vị hôn thê.
Không trách được nhiều năm như thế, Tây Phương không muốn nhắc về gia đình.
Vậy nên ai cũng nghĩ anh ta là trẻ mồ côi.
“Tân Chiến Thiên? Có phải là Tân Chiến Thiên người đứng đầu bảng xếp hạng công tử?”
Bắc Phương hỏi.
Cô ta nắm rõ trong lòng bàn tay vị trí bảng xếp hạng công tử.
“Đúng! Không sai! Tân Chiến Thiên có năng lực siêu mạnh mẽ! Bất kể là phương diện nào!
Đúng là danh xứng với thực trong bảng xếp hạng công tử!
“Nó có vốn liếng như vậy, chính là nguyên nhân từ thấp đến cao nhà họ Tần cật lực bảo vệ nói”
“Trước kia không gặp được mọi người, tôi cứ nghĩ Tần Chiến Thiên là kẻ trẻ tuổi mạnh nhất!
Năng lực của nó khủng bố đến mức làm tôi e ngại! Khi đó dù tôi cố gắng đến đâu đi chăng nữa, cũng chẳng theo kịp bước chân của nó” Tây Phương bất đắc dĩ thở dài.
“Trọng tâm là, vị hôn thê của tôi ấy thế mà nói, chỉ có người mạnh nhất mới xứng đáng với cô ta, tôi không xứng! Nói cuộc đời của tôi mãi mãi không bằng Tần Chiến Thiên! Tuy vậy nhưng hết lần này đến lần khác, tôi đều không thể phản bác, bởi thật sự Tân Chiến Thiên quá kinh khủng, vượt qua tất cả người trẻ tuổi khác trong thủ đô!
Nó khiến người khác không còn chút hy vọng nào!”
Nói đến đây, Tây Phương đã nổi điên.
“Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tên khốn này khiến mọi người