“Hahaha… quả nhiên, Diệp Quân Lâm chúng tao đã biết trước mày muốn làm gì! Nói đi, điều kiện để hủy bỏ hôn ước là gì? Đương nhiên lấy Di Quân là không được!”
Lăng Thiên Long hỏi.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, việc Diệp Quân Lâm không hủy bỏ hôn ước chỉ có hai mục đích: một là muốn kết hôn với Khương Di Quân, hoặc hai là muốn lợi dụng chuyện này để lừa gạt một số lợi ích nào đó.
“Ừ, tất nhiên là phải có điều kiện rồi!”
Diệp Quân Lâm cười thản nhiên.
Mặt mũi mọi người xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo.
Quả nhiên là vậy mà.
“Mấy người các người xin lỗi tôi, xin lỗi mẹ tôi đi, thì tôi mới chấp nhận hủy bỏ hôn ước này! Hơn nữa, mày cũng phải quỳ xuống mà xin lỗi tao nữa!”
Diệp Quân Lâm chỉ thẳng vào mặt Lăng Thiên Long mà hất cằm nói.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng thì đám người Khương Di Quân đều lập tức sững cả người.
Không đòi lợi ích gì?
Mà chỉ muốn lời xin lỗi thôi sao?
Làm sao mà có thể xin lỗi được chứ?
Bọn họ chính là tiểu thư, công tử của các gia đình vương tôn hoàng tộc, làm sao có thể hạ mình xin lỗi một tên con hoang thấp hèn như thế được?
Đừng nói tới việc bọn họ không sai gì cả, mà cho dù là bọn họ có sai lầm đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có chuyện bọn họ xin lỗi đâu.
“Còn muốn tao quỳ xuống xin lỗi á? Mày đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, tao quỳ xuống xin lỗi cũng được thôi,