Lúc này, Lý Từ Nhiệm cảm thấy bản thân mình đã lo lắng quá nhiều chuyện.
Nhỡ đâu có lúc Diệp Minh Thiên cũng mềm lòng?
Dù sao thì bọn họ cũng là anh em ruột thịt.
Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi.
Toàn bộ đám người Diệp Chính đều thẫn thờ ngồi trên ghế.
Bọn họ đều thở hổn hển.
Nói thật thì, tháng cô hồn vừa qua không quá vất vả.
Bữa ăn này là thách thức rất lớn đối với trí lực của bọn họ.
Suýt chút nữa bọn họ đã không thể chống đỡ nổi.
“Ây yo, đây chính là vinh quang của nhà họ Diệp, đồng thời cũng là tai họa của dòng họ!”
Diệp Chính thở dài.
Đúng lúc này đột nhiên nhà họ Diệp gọi điện thoại tới.
“Diệp Chính hãy báo cáo chiến tích của mọi người.
Gia tộc vô cùng quan tâm! Nghe nói sĩ quan huấn luyện của lần tập huấn này rất đặc biệt!”
Đầu dây bên kia truyên đến giọng nói của Diệp Thần.
“Vâng, đúng vậy…”
Diệp Chính báo cáo chiến tích cho nhà họ Diệp.
“Ừm, tốt! Rất tốt! Dòng họ sẽ tự hào về mọi người!”
Diệp Thân tuyên dương.
“Vẫn còn một chuyện nữa, sĩ quan huấn luyện lần này chính là Chiến thần Côn Luân!”
Diệp Chính lại kể lại hết tất cả mọi chuyện.
Đương nhiên Diệp Thần cũng bị dọa một phen.
Im lặng một