“Anh Thần, em có chuyện muốn nói với anh, hy vọng anh có thể truyền đạt lại với gia chủ…”
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Thần rất tò mò hỏi.
“Bọn em đã gặp được Diệp Quân Lâm…”
Diệp Thần tò mò hỏi: “Gặp được Diệp Quân Lâm thì sao?”
“Thay em chuyển lời tới gia chủ, em cảm thấy nhà họ Diệp nên nhanh:chóng khối phục lại thân phận của Diệp Quân Lâm, đích thân gia chủ nên đến đón anh ấy.
Như vậy mới tốt cho dòng họ, thậm chí anh ấy có thể đưa dòng họ lên đỉnh vinh quang Diệp Chính nghiêm túc nói.
Diệp Thần nở nụ cười: “Ha ha ha, Diệp Quân Lâm có sức hấp dẫn đến như vậy sao? Lại có thể khiến mấy đứa khuất phục rồi? Mấy đứa làm anh quá thất vọng.
Nhưng những lời này anh sẽ chuyển đến cho gia chủ.”
Sau khi Diệp Thần đem hết mọi chuyện nói cho Diệp Minh Thiên nghe.
Ông ta vô cùng tức giận.
“Có chuyện gì với mấy tên đàn em này vậy?
Tại sao tự nhiên lại đi cầu xin cho Diệp Quân Lâm? Bởi vì đã gặp được cậu ta?”
Diệp Minh Thiên vô cùng tức giận: “Con nghe nói Chiến thần Côn Luân dạy bọn họ bài đầu tiên, gọi là “Tôn trọng”! Có lẽ đây là lý do” Diệp Thân nói.
Nét mặt Diệp Minh Thiên nhẹ nhõm nói: “À à, thì ra là vậy, chuyện hết sức bình thường! Chắc là sau khi nghe Chiến thần Côn Luân dạy xong, bọn họ liền tôn trọng tất cả mọi người!”
Ngay lập tức ông ta chuyển chủ đề: “Nhưng đó là nguyên tắc của bọn họ khi ở trong quân đội, không liên quan gì đến chúng ta cả! Nguyên tắc của Diệp Minh Thiên ta chỉ có một, ta chỉ tôn trọng những người có tư cách để ta tôn trọng mà thôi! Người như Diệp Quân Lâm không có tư cách đó “Có thể khiến ta tôn trọng! Thì ít nhất cậu ta cũng phải thể hiện một chút thực lực”