DIq đột nhiên đè thấp giọng xuống, anh nhìn chằm chằm Diệp Minh Thiên cùng đám người nhà họ Diệp mà chất vấn từng câu.
Đám người nhà họ Diệp bao gôm cả Diệp Minh Thiên đều chỉ biết cúi đầu, ngay cả liếc Diệp Lâm Quân một cái cũng không dám.
Tất cả đám người ở đây đều rơi vào im lìm.
“Nói đi….!
Diệp Lâm Quân gầm lên một tiếng, một chân đạp thẳng lên cửa lớn nhà họ Diệp.
Ngay lập tức khiến chọ cửa lớn từ từ sụp đổ, hóa thành cát bụi…
Diệp Lâm Quân tựá nhừ mà thần giáng thế, cả người toát ra uy thế kinh người, sức ép tỏa ra khiến người khác không chịu nổi “Phù phù!”
“Phù phùi”…
Đám người nhà họ Diệp liên tiếp có kẻ quỳ xuống.
Cả đám chẳng biết nói gì, chuyện năm đó ngay chính bọ họ cũng không có cách nào bao biện giải thích cho mình.
Không có bất kì lý do để giải đáp cho chuyện năm đó.
“Phù phù!”
Diệp Minh Thiên rốt cuộc cũng không chịu nổi trước áp lực khổng lồ:từ Diệp Lâm Quân mà quỳ rạp xuống đất.
Long Thanh Tình, Diệp Cuồng Lan, Diệp Trung Thiên.
Cũng đều theo chân Diệp Minh Thiên quỳ thẳng xuống đất…
Thật sự không thể nào chịu nổi!
Vậy là, tất cả trên dưới nhà họ Diệp đều quỳ rạp trước mặt Diệp Lâm Quân.
Gia tộc mạnh mẽ nhá Lạc Việt đều thuần phục dưới chân Diệp Lâm Quân!
“Ha ha ha…”
Lúc này Chí Oánh cười lên ha hả, cười như trước nay chưa từng được cười vậy.
Bà ấy cười lên tưởng như vui vẻ nhưng mắt bà lại khóc.
“Long Thanh Tinh, bà không phải nói tôi là hạng ngườihạ đảng sao?.Cón tôi là thứ tuyết mạch hèn mọn sao? Giờ thì sao? Các người có thể sánh được với con trai tôi sao?”
Chí Oánh nói mà