Dù sao, đạt tới cảnh giới sức mạnh như anh ta cùng Diệp Lâm Quân thì giải quyết đám người nhà họ Diệp thì căn bản không tốn thể lực.
Cho nên anh chẳng hề để ý chút nào, anh cảm thấy dù Diệp Lâm Quân có quét sạch nhà họ Diệp thì Diệp Lâm Quân vẫn có đủ sức đánh với anh một trận.
Chủ yếu là Trần Hữu Đạo không biết tình hình cụ thể của Diệp Lâm Quân.
Trần Hữu Đạo nhìn Diệp Lâm Quân và nói: “Vậy lên đi, nhân cơ hội này giải quyết xong xuôi chuyện giữaHaí chúng ta đi: “Người khác ai cũng biết chiến thần Côn Luân lại không biết đến tên chiến thần Tu La.
Dù người khác có biết đến ta Tu La không mạnh bằng Côn Luân nhưng bản thân ta không cảm thấy mình kém cậu! Mấy năm nay ta khiêu chiến cậu năm lần bảy lượt luôn bị cậu từ chối!”
“Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết, Trần Hữu Đạo ta không thể kém hơn cậu!”
Khí thế Chiến thần Tu La dần biết đổi nghiêng trời lệch đất, cả người tựa như ma thần Tu La bước ra từ Địa ngục.
“Được, tôi nhận lời khiêu chiến của anh! Tôi thắng, anh trở thành mãnh tướng dưới trướng của tôi! Tôi thua, vị trí Vân-Lang tặng anh!”
Khí thế trên người Diệp Lâm Quân cũng thay đổi, hai người đối chọi gay gắt với nhau.
“Không, vị trí này vốn thuộc về ta Hiện tại chỉ là đến lấy lại thôi!”
Có thể nói đây là chấp niệm của Trần Hữu Đạo!
Cúng chính là động lực tu luyện điên cuồng của anh tai Anh ta chờ bao lâu nay, một ngày có thể đường đường chính chính đánh bại Diệp Lâm Quân.
Trận chiến của hai người vô cùng căng thẳng.
Mấy người Trung Phương và Nam Phương cau mày đàm luận: “Tôi cảm thấy lão đại có điểm gì đó là lạt Anh