“Lô Minh Giai, tôi nhớ việc chúng ta là bạn học nhiều năm, tôi khuyên anh bớt bớt lại đi.
Chúng ta làm người thì phải có lương tâm! Nếu không cuối cùng anh sẽ thân bại danh liệt đầy!”
Trịnh Tử Hàm khuyên nhủ.
Lô Minh Giai lấy ra một cái chìa khóa xe rồi lắc lắc, rõ ràng là chìa khóa của một chiếc xe thể thao Ferrari.
“Tôi tháy chẳng sao cả, bây giờ tôi lái xe sang, sống ở khu nhà cao cấp, nó không thơm sao? Sao phải ở chỗ này bị sỉ nhục? Tử Hàm, tôi khuyên cô mau đi tới chỗ Dư tiên sinh mà ký hợp đồng đi, tôi nhớ là ba mẹ cô bệnh nặng, sắp phải làm phẫu thuật mà đúng không? Em trai em gái cô còn phải đi học, sợ là đến cả học phí cũng chưa đóng được đấy chứ!
Cô có muốn người nhà sống những ngày sung sướng không? Thực ra cái này chỉ là chuyện một câu nói của cô thôi, ba mẹ thoát khỏi sự giày vò của ốm đau, gia đình cô sống những ngày vui vẻ hạnh phúc, không tốt sao?”
Mấy câu nói của Lô Minh Giai làm cho Trịnh Tử Hàm á khẩu không trả lời được.
“Tử Hàm à, nghe tôi đi.
Cô ký hợp đồng với tập đoàn Tam Hưng đi, một lần là có được hàng chục triệu, vận mệnh của gia đình cô sẽ hoàn toàn thay đổi!”
Lô Minh Giai tiếp tục dụ dỗ.
Trịnh Tử Hàm đấu tranh một lúc, cô vẫn nói: “Không! Tôi vẫn muốn đi theo Lý tổng! Cho dù kiếm được ít, chí ít tôi ngủ ngon!”
Nhìn theo bóng lưng chạy đi của Trịnh Tử Hàm, Lô Minh Giai mắng: “Đần độn! Ngu ngốc!”
Mấy ngày nay, Lô Minh Giai ở công ty rất ngang ngược.
Hơi một tí là mắng chửi nhân viên công tác và