“Đến tỉnh thành nhận chết đi! Cậu không chết, thì vợ và con gái cậu phải chết!”
Phác Thiên Tín tức giận nói.
“Sao vậy, sao ông Phác tức giận thế?”
Đúng lúc Lee Jae Shik đang ở bên cạnh, ông ta mỉm cười hỏi.
“Đại sư à, bức tranh chữ cổ tặng cho ngài đã bị người khác nẵng mát rồi, người này chính là người đã đánh đồ đệ ngài và con trai tôi bị thương!”
“Đại sư à, mấy món đồ cổ đó tôi đã đặc biệt sắp xếp ổn rồi, nhưng cứ có người hết lần này đến lần khác không để tôi được như ý! Không chỉ nẵng mất mười món báu vật, còn khiến cho tập đoàn Tam Hưng bị phạt tiền rồi chịu nhục!”
Phác Thiên Tín khá là tức giận.
Sắc mặt Lee Jae Shik thay đổi, ông ta hỏi: “Khó đối phó lắm sao? Hình như ông đã chịu thiệt máy lần rồi thì phải!”
“Ừ, hơi khó! Nhưng nếu muốn thực hiện sách lược của tập đoàn Tam Hưng, thì nhất định phải ăn được Tô Hàng!
Đây là một nơi rất quan trọng! Cho nên xin đại sư hãy ra mặt giải quyết!”
Phác Thiên Tín lạnh lùng nói.
Lee Jae Shik phân tích: “Suy cho cùng là do tập đoàn Vân Đình hả?”
“Đúng thế! Tôi đã có được thông tin xác thực, ngay cả nhà họ Tiêu ở Tô Hàng cũng bị tập đoàn Vân Đình khống chết Ông chủ của tập đoàn Vân Đình hết sức thần bí, có thực lực không hề tầm thường, còn có rất nhiều cao thủ dưới quyền! Nhân vật hàng đầu ở tỉnh Giang Nam là Viên Sơn Hà chính là thua trong tay cậu ta!”
Phác Thiên Tín rất kiêng dè.
“Được, thế thì hãy lấy danh nghĩ tập đoàn Tam Hưng gửi yêu cầu đàm phán với tập đoàn Vân Đình! Thu mua hoặc là hợp tác, nếu họ không đồng ý