Phác Thiên Tín mừng rỡ: “Được, không thành vấn đề! Tôi sẽ phái thủ hạ đắc lực nhất của tôi là Can Tương đi đàm phán.
Máy năm nay cô ấy chưa bao giờ thát bại trong việc đàm phán hợp tác! Nếu có thêm anh Thôi Hồng Vạn nữa thì chuyện này không cần đại sư ngài ra trận mà đã giải quyết được rồi.”
Ngày hôm sau, người đại diện của tập đoàn Tam Hưng chỉ nhánh Hoa Hạ đã được đổi.
Từ Dư Huy đổi thành một người phụ nữ.
Còn về việc Dư Huy đi đâu thì không ai biết.
Người phụ nữ này có thân phận rất đặc biệt, thứ nhất cô ta là người Hoa Hạ.
Thứ hai, cô ta là vợ chưa cưới của Lý Tể Trấn, cháu trai Phác Thiên Tín, năm ngày nữa hai người này sẽ kết hôn.
Theo quy định của trụ sở tập đoàn Tam Hưng, người đại diện ở khu vực Hoa Hạ phải là người Hoa Hạ.
Phác Thiên Tín sắp xếp như vậy là muốn khống chế sản nghiệp của tập đoàn Tam Hưng ở khu vực Hoa Hạ.
Dạo gần đây, Tập đoàn Tam Hưng nằm ở chỗ đầu sóng ngọn gió, có khen có chê, nhưng danh tiếng đã bị tổn hại nghiêm trọng, các lĩnh vực ở thị trường Tô Hàng đều bị đè ép.
Dưới sự chèn ép khắp nơi, tập đoàn Tam Hưng thậm chí còn không có bắt kỳ không gian nào.
Bên trong Tập đoàn Vân Đình.
“Giám đốc Phương, vừa nãy tập đoàn Tam Hưng cho người tới mời chúng ta chiều nay tới khách sạn Hoàng Triều để đàm phán! Trao đổi chung về sự phát triển của Tô Hàng trong tương lai!”
Trợ lý báo lại tin cho Phương Tử Tình.
“Tập đoàn Tam Hưng lại muốn làm cái gì vậy?”
Phương Tử Tình bực mình.
Dạo gần đây Tập đoàn Tam Hưng cứ ngắm ngầm giở trò.
Thậm chí còn phái người chuyện môn đi cướp người của công ty, mà người ở đây