“u Ba, em bảo này, đây chính là đối tượng kết hôn thuở nhỏ của tôi! Bây giờ thì sao, là một tên phề vật!”
Trịnh Tiêu Kỳ nhỏ giọng nói.
Lee Jai Jin ngạc nhiên nhìn Diệp Quân Lâm, cười lạnh nói: “Em yêu, anh ta không xứng với em!”
“Anh chính là người muốn đuổi tập đoàn Tam Hưng chúng tôi ra khỏi Hoa Hạ hả?”
Lee Jai Jin nhìn từ trên cao xuống đánh giá Diệp Quân Lâm.
“Âm ầm ầm…”
Đi cùng đó là một loạt âm thanh đất rung núi chuyển, Choi Hong Man cao hai mét, nặng hơn một trăm cân xuất hiện.
Như thể một pho tượng vô song đang nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm và Vũ Sâm.
Vũ Sâm cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Choi Hong Man, cậu lập tức nói: “Đừng hiểu nhằm, chúng tôi chỉ là người chuyền lời thôi! Đây là ý của ông chủ tập đoàn Vân Đình chúng tôi!”
Vũ Sâm không muốn xung đột.
Cậu nghĩ Diệp Quân Lâm không phải đối thủ của Choi Hong Man.
Cho nên trước tiên cứ nhẫn nại cái đã.
“Đúng, là tôi nói đấy! Trong vòng năm ngày, các anh không làm được ba điều trên thử xem?”
Diệp Quân Lâm nhìn Lee Jai Jin.
Hỏng rồi.
Vũ Sâm vỗ đầu.
Diệp Quân Lâm xông lên rồi…
Chỉ thấy Choi Hong Man bước lên một bước, lạnh