Cậu liền bị Choi Hong Man khống chế, gắt gao đè lên ghé, không thể động đậy được.
Sắc mặt Vũ Sâm thay đi!
Qúa mạnh!
Còn mạnh hơn so với tưởng tượng!
Anh Diệp không phải đối thủ của anh ta!
Sắp nguy rồi…
“Đàm phán chưa kết thúc, ai dám đi?”
Choi Hong Man lạnh giọng nói, lời nói tựa như: sắm sét rít gào.
Đám người Trịnh Tiêu Kỳ hô to sảng khoái.
Vừa nấy luôn bị Diệp Quân Lâm đè ép, bọn họ có lực cũng không sử dụng được.
Đúng là vũ lực mới là cách giải quyết tốt nhát!
Trịnh Tiêu Kỳ vội vàng nói: “Đúng! Đúng thế! Đàm phán còn chưa bắt đầu đâu! Nội dung mà tập đoàn Tam Hưng muốn đàm phán còn chưa nêu ra, bỏ đi làm gì?”
Lee dai Jin cũng cười lạnh nói: “Tập đoàn Vân Đình ngông cuồng quá rồi đấy nhỉ? Coi thường cả tập đoàn Tam Hưng chúng tôi? Tưởng chúng tôi hết cách hả?”
“Đúng, chúng tôi chưa lên tiếng, ai dám rời đi?”
Có Choi Hong Man ở đây, bọn người Tập đoàn Tam Hưng ngang ngược hẳn.
Choi Hong Man chỉ vào Diệp Quân Lâm, ra lệnh với mấy chữ Hán không trôi chảy: “Anh, qua đây, ngồi xuống!”
Diệp Quân Lâm nhếch miệng, lộ ra nụ cười hứng thú: “Tôi cứ khăng khăng rời đi thì sao2”
“Ha ha ha…”
Lee Jai Jin và Trịnh Tiêu