“Diệp Quân Lâm, cậu là đồ khốn! Cậu vừa tới tỉnh thành đã gây rắc rồi! Cậu làm cái gì thế? Cứ phải ép chết chúng tôi đúng không?”
Triệu Nhã Lan khóc không thành tiếng.
Sắc mặt Lý Văn Uyên cũng cực kỳ u ám.
Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt thất vọng.
Vốn tưởng rằng anh tới tỉnh thành là để làm một số việc có ích.
Không ngờ vừa tới anh đã mang họa về cho nhà họ Triệu.
“Chuyện này, anh cho em một lời giải thích…”
Lý Tử Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm ung dung nói: “Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết chuyện này!”
“Giải quyết? Cậu lấy cái gì giải quyết?”
Lý Văn Uyên lập tức hoài nghi nói.
Triệu Nhã Lan lại khóc rồi nói: “Cậu không thấy ngay cả nhà họ Triệu cũng sợ thành như này rồi sao? Cậu lấy gì giải quyết? Dựa vào cái một cái miệng hả?”
“Sao anh lại như này, ở Tô Hàng không tốt sao? Cứ phải chạy tới tỉnh thành, giờ thì gây họa rồi?”
Lý Tử Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Một lúc sau, hai người Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao đi tới.
“Sao lại thế này? Diệp Quân Lâm, chú làm sao vậy? Đắc tội nhà họ Sở ở Hoa Hải?”
Trương Văn Thao tức giận quát lên.
Triệu Quân Phi lại càng chán ghét nhìn mấy người Lý Tử Nhiễm: “Tôi đã nói sớm rồi mà, các người tới thì chẳng có chuyện gì tốt!”
“Anh rễ không có cách gì à2”
Mấy người Triệu Đại Phi lập tức đi tới trước mặt Trương Văn Thao.
Trương Văn Thao trầm mặt: “Tôi vừa mới tìm hiểu thông tin, nhà họ Sở ở Hoa Hải muốn ra tay hét sức! Làm gì có cách gì được? Ở tỉnh thành, nhà họ Trương chúng tôi còn dễ nói, nhưng các cậu lại cứ phải đi đắc tội nhà