“Hừ, chú còn khoác lác hả! Đúng là, tiền đồ của chú rất ổn!
Nhưng đây là nhà họ Sở ở Hoa Hải, ai mà đối phó được?
Cho dù có là Viên Sơn Hà và Tập đoàn Tam Hưng trước kia cũng không có cách nào đối phó được!”
“Hai người giống như chó điên ấy, lại còn ước chiến với nhà họ Sở, các chú láy cái gì ước chiến với người ta?”
Trương Văn Thao thở phì phò nói.
Triệu Viễn có hơi sốt ruột nói: “Sao mọi người không tin tôi! Yên tâm đi, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết ổn”
“Ai sẽ tin chú?”
Trương Văn Thao trừng mắt nhìn anh một cái.
Trương Văn Thao đi tới trước mặt Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc rồi nói: “Ông nội bà nội, chuyện này cứ giao cho cháu! Cháu sẽ vận dụng tất cả lực lượng tới ứng đối kiếp nạn lần này!”
“Được, Văn Thao.
Lần này phải dựa vào cháu để xoay chuyển tình thé rồi.
Chúng ta thực sự là không còn cách nào khác!”
Hai người Ngô Mộc Lan nói.
“Nhưng mà ông nội bà nội cũng đừng hy vọng quá nhiều!
Nói thế nào thì nhà họ Sở quá mạnh! Việc mà cháu có thể làm chỉ là giảm thiểu thiệt hại thôi, tốt nhất là bảo vệ được cả nhà họ Triệu.
Nhưng cái gì nên bỏ thì vẫn phải bỏ…”
Trương Văn Thao ý trên mặt chữ, đó là giữ lại tỉnh hoa nhà họ Sở.
Còn những người như Triệu Viễn Diệp Quân Lâm thì phải từ bỏ rồi.
“Tốt quá, chúng ta không cầu trở ra hoàn hảo! Chỉ cầu có thể giảm ít tổn thất!”
Trương Văn Thao thở dài một cái rồi nói: “Ông nội bà nội nhìn rõ nhá, thời điểm máu chốt vẫn phải dựa vào cháu!”
Ngô Mộc Lan vội vàng gật đầu: “Đúng, Văn Thạc, có dựa được vào cháu thôi! Những người khác đều là một đám vô dụng!”
Trương Văn Thao nhìn Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên rồi nói: “Ông nội bà nội,