“Chắc chắc là cậu ta đã bỏ chạy rồi ra khỏi tỉnh thành từ lâu rồi, các người vẫn ở đấy mà chờ đợi ngu ngốc!”
Triệu Đại Phi vô tình nói.
Ngay cả Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cũng nói: “Con gái à, đến giờ này rồi mà con vẫn còn ôm ảo tưởng sao?
Chắc chắn là cậu ta đã chạy rồi!”
“Chắc chắn là thế, nều không đang êm đẹp cậu ta chạy cái gì chứ?”
“Bố mẹ, Quân Lâm là người như nào hai người không phải không biết…”
Lý Tử Nhiễm giải thích.
“Tình hình lần này giống được à? Đẳng cấp như nhà họ Sở ở Hoa Hải, chúng ta lấy cái gì để giải quyết? Nếu mẹ mà là cậu ta, mẹ cũng chạy rồi!”
“Đúng, đúng thế! Nếu không tin thì con cứ chờ mà xem?
Xem xem cậu ta có xuất hiện không?”
Triệu Nhã Lan tức giận nói.
Hai vợ chồng này đã nhận định là Diệp Quân Lâm đã bỏ chạy.
Gương mặt Lý Tử Nhiễm xoẹt qua một tia khó xử.
Đúng là, đối thủ lần này rất mạnh.
Bắt kỳ ai cũng khó ngăn.
Nói thế nào thì nhà họ Sở ở Hoa Hải cũng là nhà chuẩn hoàng tộc, là một tồn tại ở một cấp bậc khác rồi.
Nhưng cô tin Diệp Quân Lâm tuyệt đối sẽ không vì nhà họ Sở quá mạnh mà bỏ chạy.
“Ông xã, anh đi đâu rồi? Anh mau về đi! Tới đây xóa tan nghỉ ngờ của mọi người đi?”
Hiện tại Lý Tử Nhiễm rất muốn nhìn thấy Diệp Quân Lâm xuất hiện.
Tốt nhất là giáng lâm như thần tiên ấy, giải quyết chuyện này luôn.
Nhưng mà ngày hôm sau Diệp Quân Lâm vẫn chưa xuất hiện.
Ngày hôm sau, Diệp Quân Lâm vẫn chưa xuất hiện như cũ.
Trong thời gian này ngay cả một tin tức cũng không có.
Lý Tử Nhiễm gọi điện thoại thì đầu bên kia toàn tắt