Đột nhiên Ngô Mộc Lan tát Triệu Viễn một cái.
Lanh lảnh vang dội, cực kỳ chắn động.
Lần trước Ngô Mộc Lan tát Triệu Viễn là bởi vì nguyên nhân nhà họ Sở, không phải là ý của bà ta.
Nhưng hôm nay bà ta đã chủ động bạt tai đứa cháu mà bà ta trọng vọng nhát.
“Bà nội bà…”
Triệu Viễn ôm má, nhìn Ngô Mộc Lan với ánh mắt khó tin.
“Sao cháu lại nói được câu này vậy? Nếu không phải tại cháu và Diệp Quân Lâm, nhà họ Triệu có đi tới bước đường này không? Bây giờ các cháu đã gây ra họa lớn, cháu lại vẫn nói với cái giọng này, gì cơ? Cháu có thể giải quyết được chuyện này ư2”
Ngô Mộc Lan tức đến nỗi run cả người.
Triệu Viễn nhìn bà ta rồi nghiêm túc nói: “Đúng, cháu có thể giải quyết được!”
“Cháu lấy cái gì để giải quyết?”
Ngô Mộc Lan hỏi.
“Có anh rể Diệp cháu ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết…”
Triệu Viễn rất là quật cường.
“Bây giờ cậu ta đã chạy rồi, cháu vẫn mong chờ cậu ta giải quyêt chuyện này ư? Thật là nực cười! Đâu cháu bị úng nước à?”
Ngô Mộc Lan tức giận nói.
“Mọi người không biết, thực ra anh rễ Diệp là…”
Triệu Viễn bị bức bách nên muốn nói thân phân của Diệp Quân Lâm ra.
“Cái gì?”
Mọi người tập