Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Ghé của tôi đâu?”
“Ha ha ha…”
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười.
“Ghế á? Cậu có tư cách ngồi không?”
Tào Huy Vãng hỏi.
Sư Gia cười nói: “Không, phải là có mạng để ngồi không?”
Thạch Thanh Sơn cát lời: “Trên địa bàn tỉnh thành, cậu chỉ xứng được đứng thôi!”
Diệp Quân Lâm hít một hơi thuốc lá, anh mỉm cười rồi nói: “Nhưng hôm nay tôi cứ muốn ngồi đấy!”
“Nói năng ghê ghớm quá nhỉ! Chỗ này là tỉnh thành, không phải Tô Hàng! Cậu nói thì không tính, cậu chỉ được nhịn thôi!”
Người nhà họ Hạ đứng bên cạnh Diệp Quân Lâm là Hạ Vạn Long, ông ta tức giận nói.
Ánh mát của Diệp Quân Lâm từ từ nhìn tới chỗ Hạ Vạn Long.
Hạ Vạn Long ngẫng mặt, kiêu ngạo nhìn anh: “Cậu làm sao? Ngoan ngoãn đứng yên đấy!”
“Phanh!”
Chỉ một khắc sau, Hạ Vạn Long bị Thanh Long đạp cho một cước bay ra ngoài.
Phát ra một tiếng bịch.
Mọi người ngây ngắn cả người.
Kỳ Lân mang cái ghế của Hạ Vạn Long tới sau lưng Diệp Quân Lâm.
Lúc này Diệp Quân Lâm ngồi xuống.
Tất cả mọi người ở đây nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm với vẻ mặt khó tin.
Ai cũng không ngờ Diệp Quân Lâm nói ra tay là ra tay luôn.
Phong cách làm việc mạnh mẽ dứt khoát.
Tất cả mọi người kinh sợ.
Hạ Vạn Long ngã trên