Mấy chục người ngồi đây đều trợn tròn mắt.
Trước mắt tất cả lão đại của tỉnh thành, hung hăng tát Hạ Vạn Long.
Đây là đang vả vào mặt bọn họ thì có!
Đây là không coi bọn họ ra gì.
Tập đoàn Vân Đình quả nhiên ngang ngược như trong lời đồn!
“Các cậu muốn chết!”
Ở đây có người không nhịn được nữa, định đứng lên.
“Im lặng! Ăn một bữa cơm mà Âm ï cái gì?”
Thạch Thanh Sơn lập tức chặn lại.
Lúc này mọi người mới im lặng.
Và chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm thôi.
Diệp Quân Lâm ăn cơm như không có việc gì xảy ra.
Thần thái bình tĩnh hưởng thụ như thể anh đang đi dự tiệc thật.
Sư Gia cũng nói: “Ăn cơm ăn cơm, ầm ï làm cái gì?”
Lúc này mọi người mới cầm đũa lên.
Nhưng không một ai có tâm trạng ăn cơm.
Ngoại trừ Diệp Quân Lâm.
Nhìn anh giống như là tới đây để ăn cơm thật.
Tất cả mọi người ở bữa tiệc đều nhìn chằm chằm anh ăn cơm.
Mọi người cũng càng ngày càng phẫn nộ.
Chưa bao giờ có ai dám coi thường bọn họ!
Ước chừng một tiếng đồng hồ.
Lúc này Diệp Quân Lâm mới ăn xong, anh lau sạch khóe miệng sau đó nhìn mọi người rồi mỉm cười nói: “Sao mọi người không ăn vậy?”
“Đây là bữa cơm chém đầu, ai dám ăn?”
€ó cười cười khẩy