Thật là nực cười!
Sau khi Sở Nhậm Hùng đi đến giữa sân, ông ta cười giễu cọt nói: “Thế nào? Không phải đã nói là tìm người giúp sao? Tìm được bao nhiêu người tính bấy nhiêu người mà? Nhà họ Triệu các người một người cũng không tìm được hả? Không kéo nhà nào tới giúp à?”
“Đây là đang coi thường nhà họ Sở tôi hả?”
Ông ta vừa nói ra câu này, mọi người nhà họ Triệu lập tức hoảng sợ.
“Không! Không có chuyện đó! Ông thủ trưởng à, một nhà họ Triệu nhỏ bé như chúng tôi nào dám coi thường nhà họ SởI”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc suýt thì quỳ xuống luôn.
“Hừ, thế đứa cháu nhà họ Triệu các ông, đứa mà đã tát tôi một cái đâu?”
Sở Nhậm Hùng không để ý đến hai người kia, cười khẩy nói: “Nếu đã là ước chiến, nhà họ Sở tôi sẽ dốc hết sức!”
“Giới thiệu mấy người bên cạnh tôi một chút.
Bốn người này là lính giải ngũ từ chiến đội Thủy quân lục Hoa Kỳ; Ba người này là huấn luyện viên của quân đội Delta; còn có bảy người này, là cao thủ của Rắn mắt kính – tổ chức sát thủ Châu Á; Mười người này là vệ sĩ quốc tế mà nhà họ Sở tôi đã thuê về với giá cao, họ từng bảo vệ cho tổng thống nước họ; Người này là cao thủ Hắc Hồ của giới xã hội đen Hoa Hạ; Người này là…”
“Ngoài ra, mạng lưới quan hệ của nhà họ Sở tôi cũng đã chuẩn bị chu đáo rồi, nếu bản thân nhà họ Sở tôi không giải quyết được, tới lúc đó tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, thế lực của các gia tộc lớn ở các tỉnh lớn và ở Hoa Hải nhất định sẽ giúp đỡ hết mình!”
“Đừng bảo chúng tôi bắt nạt ông, bởi vì các ông là người khơi mào chuyện này trước!”