Trần Đằng cười cười: “Ừ, được! Người trẻ có thực lực thì gánh vác tốt trọng trách này!”
Nhà họ Triệu ai ai cũng reo hò.
Nhưng Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên, bọn họ không vui nỗi.
Lúc đầu, khi đám người chiến thần Diêm La tới, nhà họ Sở bị trấn trụ.
Khó khăn lắm họ mới được tự hào đứng thẳng thắt lưng.
Đến lúc Trần Đẳng xuất hiện, bọn họ càng vui mừng hơn.
Cứ tưởng tất cả là công lao của Diệp Quân Lâm.
Bọn họ còn đang hãnh diện vì Diệp Quân Lâm.
Còn muốn mọi người nhìn thấy, đây là con rẻ của họ.
Nhưng kết quả lại chẳng liên quan gì đến Diệp Quân Lâm.
Hết thảy đều là vì nguyên nhân chỗ Triệu Viễn sao?
Thử hỏi sao họ chấp nhận được chuyện này?
Vốn Diệp Quân Lâm xoay chuyền tình thế, bọn họ đã xoay được người ở nhà họ Triệu.
Nhưng lại nói Diệp Quân Lâm không liên quan đến họ.
Này này này…
Tâm trạng của Lý Tử Nhiễm cũng không khác gì bọn họ.
Trong suy nghĩ của cô, Diệp Quân Lâm là người đã hái xuống thành quả thắng lợi này.
Bây giờ có cảm giác bị người khác cướp mắt.
Tiêu Thắm hơi ngứa mắt rồi.
Rõ ràng là công lao của anh rẻ, không liên quan tới Triệu Viễn.
“Bà nội, mọi người phải biết rằng, vừa nãy người gọi điện thoại gọi người đến là anh rễ cháu.
Tuy anh Triệu Viễn có công, nhưng công lao lớn nhất phải là của anh rễ cháu.”
Tiêu Thắm tức giận, nói với