Đúng lúc này, một chiếc ô tô lái như bay tới đây.
“Diệp Quân Lâm, chú đang làm cái gì? Chú vẫn dây dưa không tha cho Tử Nhiễm sao?”
Trương Văn Thao quát lên.
Người nhà họ Triệu xuống xe.
Ngô Mộc Lan cùng Triệu Kiến Quốc kinh ngạc nói: “Hả?
Giá thị trường năm mươi triệu?”
Triệu gia cũng xem như là đại gia tộc, nhưng sản nghiệp thêm một trắm thì được nhiều hơn một trăm triệu.
Đây chẳng phải chứng tỏ Lý Tử Nhiễm sắp ngang hàng Triệu gia.
“Cũng không hẳn thế, gần đây công ty Lý Tử Nhiễm hướng đến thị trường điện tử! Đây là mặt hàng tiềm năng ở Tô Hàng, muốn tập đoàn Vân Đình cùng tập đoàn Đông Thiên nhanh chóng bù vào chỗ trống sau khi tập đoàn Tam Hưng rời đi! Tương lai Lý Tử Nhiễm vô cùng sáng lạn.”
Lý Văn Uyên hớn hở nói.
Rốt cuộc cũng có thể đứng thẳng người ở Triệu gia.
“Chuyện này quá tốt rồi!”
Ánh mắt đám người Ngô Mộc Lan vô cùng sáng ngời.
Trong lòng lập tức đứng về phía Lý Tử Nhiễm.
Đây cũng là một thành viên của Triệu gia.
Xem ra ánh mắt ánh mắt Triệu Viễn không sai.
Phải đối tốt với Lý Tử Nhiễm một chút.
“Tử Nhiễm à, có gì cần trợ giúp, cứ việc nói với ông bà nhé! Triệu gia là hậu thuẫn kiên cố sau lưng con.”
Ngô Mộc Lan chắc chắn nói.
Lý Tử Nhiễm cười: “Ông bà ngoại, gần đây công ty chuyên ngành điện tử sẽ tới tỉnh thành phát triển, đến lức đó phiền