“Vậy cảm ơn ông bà, chị cả anh rể cùng em trai Triệu Viễn.”
Trước đó Lý Tử Nhiễm còn thấp thỏm không biết mở lời thế nào.
Hiện tại Ngô Mộc Lan chủ động nói thì dễ hơn nhiều.
“Đến đây! Tôi đề nghị cả nhà uống một ly! Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, nguy cơ của Triệu gia được hóa giải, hơn nữa cháu gái Lý Tử Nhiễm còn tới tỉnh thành để phát triển!”
Triệu Kiến Quốc đề nghị nâng ly.
Sau khi uống xong một ly, Diệp Quân Lâm nói với Lý Tử Nhiễm: “Em cứ tới đây phát triển thôi, ai dám ngăn cản em chứ? Không cần người khác hỗ trợ.”
Diệp Quân Lâm muốn bảo vệ Lý Tử Nhiễm một đời chu toàn, sao lại cần cầu người khác?
Vừa lúc bị Triệu Học Thành nghe thấy, ông ta cười lạnh: *Sao nào? Khinh thường sự hỗ trợ của Triệu gia.”
“Sao lại thế?”
Ngô Mộc Lan lập tức hỏi.
“Ba mẹ, Diệp Quân Lâm vừa nói, không cần chúng ta hỗ trợ.”
Triệu Học Thành lạnh lùng trừng mắt Diệp Quân Lâm.
Sắc mặt Triệu Nhã Lan cùng Lý Văn Uyên lập tức thay đổi.
Vắt vả lắm mới để Triệu gia giúp Tử Nhiễm phát triển.
Đây không phải tốt sao?
Sao lại còn muốn từ chối.
Sắc mặt Triệu Kiến Quốc cùng Ngô Mộc Lan không vui nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Là anh nói2”
“Đúng vậy, là tôi nói.
Vợ của tôi cơ bản không cần ai hỗ