“Không phải bên ngoài vân có người sao? Những người nổi tiếng ở Hoa Lư đã sớm tụ tập đến đây.” Quách Phi Hồng bất mãn nói.
“Không phải đâu ông Quách, không phải họ, mà là người khác, ông mau ra xem đi!”
Người kia sốt ruột kêu.
Nghe vậy, đám Quách Phi Hồng không thể ngồi yên được nữa, cùng nhau ra ngoài khách sạn, vừa thấy cảnh tượng bên ngoài, mọi người không khỏi sợ hãi.
Bên ngoài khách sạn Sơn Nguyên đã đông kín người, tất cả đều mặc tây trang màu đen.
Tổng cộng ít nhất là hai ba ngàn người, mỗi người đều tràn đầy sát khí đáng sợ.
Người đứng đẳng trước tỏa ra khí thế kinh người như sát thần đến từ địa ngục.
Đó chính là chiến thần Diêm La.
Ba người đứng sau lưng anh ta chính là bộ hạ cũ của Thạch Thanh Sơn và thế giới ngầm của Hoa Lư, bây giờ đều thống nhất nghe lệnh của chiến thần Diêm La.
Thấy thế trận này, mọi người đều kinh hãi, nhất là người nhà họ Quách.
Nơi này tụ tập đông người đến thế từ khi nào?
“Chặn chúng lại cho tôi!” Quách Phi Hồng ra lệnh.
Ngay sau đó, tiếng kêu rung trời vang lên khiến mọi người khiếp sợ: “Ba ngàn trai tráng Hoa Lư đến đón đồng bào của tập đoàn Minh Cường về nhài!!”
“Kẻ ngăn cản, giết không tha!”
Chiến thần Diêm La dẫn theo ba ngàn người đồng thanh kêu to, như sấm sét rít gào.
Trong lúc nhất thời, cao thủ nhà họ Quách đều sợ ngây người.
Mặc dù họ rất mạnh, nhưng đối phương ước tính có ba ngàn người! Thế này thì phải làm sao đây?
Quách Phi Hồng và Quách Long Đằng cũng đều hơi kiêng ky.
Đối phương quá đông người, hơn nữa mỗi người thoạt nhìn đều là cao thủ, tuyệt đối không phải là đám ô hợp.
Song thể điện của nhà họ Quách cũng rất quan trọng, nếu Diệp Quân Lâm bước ra