Người nhà Đoàn Trịnh đều nhìn lão Trương, mong chờ ông ta trả lời.
Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm cũng nhìn lại đây.
Lão Trương run lẩy bẩy, vô cùng khẩn trương, ngẩng đầu nhìn Ngô Thị Lan rồi mới nói: “Cậu chủ Văn Viễn, tôi không thấy cậu Quân Lâm ném chỉ phiếu vào thùng rác.”
Nghe vậy, đám Trịnh Văn Viễn, Lý Tử Nhiễm đều ngây ngẩn cả người, còn đám Ngô Thị Lan thì nở nụ cười hài lòng.
“Lão Trương, ông nói dối! Rõ ràng ông nhặt được chi phiếu mà không nói cho mọi người!” Trịnh Văn Viễn giận dữ kêu to.
“Cậu chủ Văn Viễn đừng oan uổng người tốt! Tôi hoàn toàn không nhặt được chỉ phiếu, hôm đó tôi chỉ thấy cậu Quân Lâm cầm chỉ phiếu rời khỏi nhà họ Trịnh, rất nhiều người đều thấy!” Lão Trương tỉnh bơ nói.
“Đúng, chúng tôi đều thấy cậu ta cầm chi phiếu rời đi, hoàn toàn không ném vào thùng rác.” Đám người hầu khác cũng nhao nhao làm chứng.
Trịnh Văn Viễn thật sự tức chết.
Sao lại có loại người như thế? Anh ta khó tin nhìn Ngô Thị Lan, tất cả đều là do bà ta sắp đặt, phải chứng thực chuyện Diệp Quân Lâm cầm 35 tỷ của họ!
“Trịnh Văn Viễn, cháu đừng nói nữa, đừng oan uổng người tốt.” Ngô Thị Lan kêu.
“Cháu…” Trịnh Văn Viễn ngập ngừng.
Một mình anh ta thì sao có thể nói lại cả nhà họ Trịnh?
Ngô Thị Lan nhìn Diệp Quân Lâm: “Giờ thì cậu còn gì để nói?”
Diệp Quân Lâm nở nụ cười: “Không có gì để nói, chỉ thấy bà với Đoàn Văn Chấn đúng là cá mè một lứa!”
Diệp Quân Lâm đã sớm điều tra rõ ghi chép của chỉ phiếu, chỉ cảm thán cho hành động kinh người của nhà họ Trịnh.
“Thằng nhóc, mày nói ai đấy hả?” Mọi người nổi giận mắng.
Câu nói của Diệp Quân Lâm chẳng khác nào mắng cả đám người.
“Đống thuốc lá rượu kia, các người không xứng được dùng.” Diệp Quân Lâm cười lạnh.
“Xí, thuốc lá rượu đó là do Trịnh Văn Viễn mua, liên quan gì tới cậu?” Trịnh Quốc Thắng nổi giận măng.
Người khác còn muốn chửi Diệp Quân