Mọi người chần chờ, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, đúng thế.”
“Thưa thầy, cô ta là con cháu của nhà họ Đoàn, một trong bốn danh gia vọng tộc ở Hoa Lư!” Một người khác nói.
“Tốt lắm! Nếu đã vật thì lễ tang sẽ được tổ chức ở nhà họ Đoàn! Trẻ con gây chuyện, cả gia tộc gánh vác!” Phó Thương Long lạnh lùng nói.
Lục Khấu Trọng nhận lệnh: “Thủ lĩnh, tôi nguyện làm tiên phong chiếm lĩnh nhà họ Đoàn Ba thiên vương khác cũng xin được nhận lệnh.
“Được, lên đường thôi.”
Nhà họ Đoàn không thể ngờ được rằng Nam Hồng Môn lại xông tới tận nhà.
Quan trọng nhất là họ không hề liên quan tới chuyện này.
Quân đội của Nam Hồng Môn xông tới, thủ vệ ở nhà họ Đoàn nhanh chóng bại trận.
Gia chủ Đoàn Nam Sinh, cũng tức là anh trai của ông hai nhà họ Đoàn dẫn người nhà họ Đoàn chạy ra ngoài.
Bên ngoài trang viên tráng lệ của nhà họ Đoàn toàn là đệ tử áo đỏ của Hồng Môn.
Sáu người đội mặt nạ đằng trước đang khiêng một chiếc quan tài thủy tinh.
Bốn người đằng trước dũng mãnh vô địch, ánh mắt bá đạo nhìn lướt qua người nhà họ Đoàn, giống như bốn ngọn núi khiến người nhà họ Đoàn bị chấn nhiếp.
Đằng sau biển người mênh mông còn có mấy chiếc xe, bên trên in chữ nam, hồng.
Chỉ riêng khí thế đáng sợ này đã khiến nhà họ Đoàn hoảng sợ.
Họ rất buồn bực, đây là ai nhỉ? Từ khi ông hai nhà họ Đoàn qua đời, nhà họ Đoàn vẫn rất khép kín, không tham dự vào bất cứ chuyện gì, chưa bao giờ nghe nói có kẻ thù nào, sao lại gặp đối thủ mạnh mẽ thế này?
“Các người… Các người là ai?” Đoàn Nam Sinh run giọng hỏi.
“Nam Hồng Môn, Lục Khấu Trọng!”
“Nam Hồng Môn, Chu Phóng!”
“Nam Hồng Môn, Nhậm Mộ Dã!”
“Nam Hồng Môn, Dạ Thương Lãng!”
Sau khi bốn người cầm đầu báo tên, ông Đoàn Nam Sinh sợ tới mức ngã khuyu xuống đất.
Mấy người lớn tuổi khác của nhà họ Đoàn cũng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Đám người trẻ tuổi của nhà họ Đoàn lại mờ mịt không hiểu ra sao.
Đoàn Nam Sinh suýt nữa sùi bọt mép, bốn thiên vương của Nam Hồng Môn đều đến đông đủ