Nếu không cái vị quân phiệt này sẽ khó mà tan được lửa giận.
Vì người chịu tội nhất định phải là dòng chính nhà họ Chí, chỉ thứ không được ởi thay.
Chí Đông Phương không muốn nhìn đám con cháu mình đi chịu tội này.
Ông cũng không hi vọng con cháu ruột thịt của mình đi uổng công chịu chết.
Mỗi người đều là tương lai của nhà họ Chí.
Đầu là bảo bối của mình.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của nhà họ Chí đã ăn sâu vào tiêm thức.
Con gái dòng chính đã được chọn xong, mặc dù là cháu gái ruột của Chí Đông Phương nhưng ông bằng lòng đưa ra.
Nhưng nam dòng chính thì ông không nỡ đứa nào cả.
Những ngày này, nhà họ Chí đều đau đầu nhức óc về chuyện này.
Bây giờ xuất hiện một đứa cháu ngoại, vừa hay có thể thay thế.
Lo lắng của mọi người đều được quét sạch.
Thậm chí vội vàng nói: “Ông nội, người này ở đâu, chúng cháu lập tức đón về?
Chí Đông Phương cười: Chuyện này không cân các người quan tâm, tôi đã cho người đi đón rồi Con trai trưởng Chí Khiếu Thiên lại đưa ra thắc mắc: “Ba, chúng ta cứ để Diệp Quân Lâm đi chịu tội hình như không tốt lắm.
Lỡ để nhà họ Diệp ở Kinh thành mà biết được rồi trách tội xuống…”
“Chuyện đó không cần để ý, bản thân nó đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ hơn hai mươi năm, sao nhà họ Diệp chưa đi tìm nó một lần?”
“Trong gia phả nhà họ Diệp không có người này, chúng ta không cần