Là ông ngoại, chú bác của anh lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy?
Có khác gì nhà họ Diệp ở Thiên Danh đâu?
Bắc Phương ở đầu dây bên kia lập tức cảm nhận được hô hấp của Diệp Quân Lâm có sự thay đổi.
Anh đang tức giận.
Người đàn ông này tức giận rồi.
Bắc Phương hỏi dò: “Tướng quân, ba năm trước, quân phiệt Tang Khôn bị chúng ta đánh cho tơi bời, suýt chút nữa thì bị điệt toàn bột Có muốn để Trung Phương tới tiêu diệt không?”
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không cần! Chúng ta không chọc người ta! Đay là chuyện của nhà họ Chí, không liên quan gì đến chúng ta.
“Mọi người chú ý, ba mẹ của Diệp Quân Lâm tôi là người Việt Nam, là ở nơi này, những người khác chẳng liên quan gì đến chúng ta cả”
Diệp Quân Lâm dặn dò.
“Hiểu rồi!”
Đám người Bắc Phương cũng là trẻ mồ côi, nên có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Quân Lâm.
Đột nhiên xuất hiện thêm một người thân, lại còn đối xử như vậy thì có là ai cũng không vui được!
“Quân Lâm, sao thế? Trông anh không được vui.”
Lý Từ Nhiệm nhìn sắc mặt không bình thường của Diệp Quân Lâm thì hỏi.
Anh lại làm như không có việc gì xảy ra.
“Không có gì.”
Diệp Quân Lâm cười.
“Nghe nói sáng nay có người tới tìm anh, không sao chứ?”
Lý Từ Nhiệm lo lăng hỏi.
“Không có gì, nếu có việc anh nhất định sẽ nói với eml”
“Vậy thì tốt, tối chờ em, chúng ta cùng đi