Bọn người Chí Nguyên Sinh nhìn bóng lưng của Diệp Quân Lâm, ai cũng lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, Chí Nguyên Sinh lên tiếng: “Nếu không được thì bắt về!”
Lý Từ Nhiệm đương nhiên muốn hỏi nguyên nhân.
Diệp Quân Lâm nói cho cô, nhưng không nhắc tới chuyện nhà họ Chí bắt anh đi ngồi tù chịu tội thay.
“Đúng, dựa vào cái gì?”
Lý Từ Nhiệm cũng rất tức giận.
Cô ôm chặt lấy Diệp Quân Lâm nói: “Chồng, cho dù anh có quyết định gì, em cũng sẽ đứng về phía anh.”
“Ừm, có em là đủ rồi! Tình thân gì đó kia anh coi như chưa từng †ồn tại.”
Diệp Quân Lâm nói.
Chí Nguyên Sinh vung tay nói sau, xem cậu ta ở chỗ nào! Buổi tối chúng ta qua ép người đi là được!”
Kẻ bám đuôi anh và Lý Từ Nhiệm đi ăn cơm dạo phố, Diệp Quân Lâm vẫn luôn biết.
Có điều anh không quá để ý.
Buổi tối, Lý Từ Nhiệm trở về nhà họ Trịnh, Diệp Quân Lâm như thường lệ về trụ sở quân đội.
Sau đó không lâu, Chí Nguyên Sinh liền đưa theo mấy tên cao thủ bao vây chung quanh trụ sở quân đội.
“Ở nơi rách nát như vậy, lại còn bảo là không quan tâm vị trí cậu chủ nhà họ Chí?
Chó nó mới tin!”