Mọi người ôm Kiầu Nguyên Thu.
Kiều Nguyên Thu tức giận nói: “Tao thật là nhục nhã, tao chữa trị ở đây để làm gì?”
“Tao phải băm vằm thằng nhãi đó
“Cậu chủ Kiều, chúng tôi hiểu tâm tư của anh, thằng nhãi đó cũng khiến chúng tôi nhục nhãt”
“Uy danh của đảng Thái Tử ở Hoa Hải chúng ta bị hủy hoại trong tay hắn.
Nếu không chém hắn một ngàn nhát dao, chúng ta khó có thể tiêu trừ hận thù!”
Những người khác cũng vô cùng tức giận.
Diệp Quân Lâm đã khiến họ nhục nhã đủ rồi.
“Cậu chủ Kiều, anh vẫn nên điều trị trước đi! Khi nào khỏe hơn thì chúng ta sẽ xử thằng nhóc đó, dù sao nó cũng không thoát được.”
Mọi người thuyết phục.
“Chữa trị cái rằm! Nếu không giết hắn, tao không nhịn nổi!”
Kiều Nguyên Thu là một người tàn nhãn, rút hết kim tiêm để truyền dịch.
Hắn ta thực sự đã ra khỏi giường.
Các bác sĩ và y tá đã bị sốc.
“Khi nào tôi giết một người xong, tôi sẽ quay lại chữa thương Kiều Nguyên Thu dứt khoát rời đi.
Nhưng một khuôn mặt được quấn trong băng gạc, chỉ có đôi mắt lộ ra.
Những gì đã xảy ra ngày hôm nay là không thể tưởng tượng được.
Không ai có thể ngờ rằng một ngày đảng Thái Tử ở Hoa Hải lại khốn khổ như vậy.
Đừng nói những người khác bị đánh, ngay cả Kiều Nguyên Thu cũng bị đánh như thế này…
Nếu điều này để cho những người ở Hoa Hải biết, sẽ có một cơn chấn động