“Các người sao lại bị đánh thành ra thế này?”
Nhâm Mộ Dã rất ngạc nhiên.
Thành thật mà nói, đảng Thái Tử Hoa Hải, ngay cả Nam Hồng Môn cũng phải kiêng dè.
Trước đó, Phó Thương Long đã nhiều lần cảnh báo rằng không được xung đột với đảng Thái Tử ở Hoa Hải.
Một khi có một cuộc chiến với họ, đảng Thái Tử sẽ không chết không thôi.
Rất có thể phải đối mặt với sự liên thủ của toàn bộ các thế lực lớn ở Hoa Hải.
Nhưng đảng Thải Tử ở Hoa Hải lại bị đánh bại như thế này.
Điều này khiến anh ta không thể tin được.
“Anh Mộ Dã, không nói những chuyện khác, cho tôi mượn một trăm cao thủ đi!
Đừng hỏi nguyên nhân, nói ra thật đáng xấu hổi! Hi vọng anh Mộ Dã đừng nói cho ai biết về thương tích của tôi!”
Kiều Nguyên Thu nói.
Cậu chủ Kiều nói, Nhâm Mộ Dã chỉ có thể đồng ý.
Ngay lập tức chọn hàng trăm cao thủ giao cho Kiều Nguyên Thu.
Các người của đảng Thái Tử ở Hoa Hải ngay lập tức đưa hàng trăm cao thủ đến tìm Diệp Quân Lâm để trả thù.
Trong biệt thự, Nhâm Mộ Dã đang nghĩ xem ai đã đánh Kiều Nguyên Thu.
Là ai to gan như vậy?
Một trong ba thủ lĩnh của đảng Thái Tử ở Hoa Hải mà cũng dám đánh? Điêu này tương đương với việc chống lại toàn bộ đảng Thái Tử! “Thiên Vương, chuyện này không bình thường chút nào!
Ở Kim Lăng này, ai đám đánh Kiều Nguyên Thu chứ?”
“Đúng vậy, không nghỉ tới lại có người như vậy! Ngay cả ở Hoa Hải cũng không ai dám làm, đúng không?
Một sô cấp dưới cũng nghĩ như vậy, họ cảm thấy khó hiểu.
Nhâm Mộ Dã sờ cằm nói: “Chắc là chuyện riêng của cậu ta nên không đám nói cho tôi biết.”