Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thân phận của anh là gì chứ? Tại sao lại có nhiêu người quỳ xuống trước mặt anh như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Trịnh Thiết Hàm cũng giống như tất cả mọi người cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngạc nhiên nhất là nhóm người của Kiều Nguyên Thu.
Con mẹ nó tình huống quỷ gì thế này? Tại sao một trăm vị cao thủ mà mình mượn về lại quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm hết như thế chứ? Bọn họ có phải đều hồ đồ hết rồi không?
Chuyện gì thế này? Đệ tử của Nam Hồng Môn làm gì có chuyện hồ đồ chứ.
Ngược lại bọn họ đều rất tinh táo.
Thủ lĩnh Phó Thương Long là một người thông minh.
Hắn ta đã len lén cho mỗi một đệ tử của Nam Hồng Môn xem qua ảnh chụp của Diệp Quân Lâm.
Hắn ta cũng đã dặn dò nếu như gặp được người này chính là đã gặp được thần linh.
Không được để xảy ra xung đột, gặp mặt nên quỳ xuống là tốt nhất.
Cũng không thể để lộ thân phận của anh.
Cho nên mỗi một đệ tử trong Nam Hồng Môn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người đến chính là Diệp Quân Lâm.
Vừa mới biết người mà mình phải đối phó là Diệp Quân Lâm, tất cả đệ tử của Nam Hồng Môn đều bị dọa cho sợ hãi luôn rồi.
Bọn họ ngay lập tức quỳ xuống.
“Này, các anh quỳ xuống làm cái gì vậy chứ? Người mà tôi muốn giết chính là hắn ta, các anh quỳ trước mặt hẳn ta làm gì?”
Kiều Nguyên Thu gấp gáp gào lên.
Nhưng một trăm đệ tử của Nam Hồng Môn không ai để ý đến lời nói của ông ta.
Tất cả đều quỳ xuống trước mặt của Diệp Quân Lâm.
Giống như