“Ồ? Người đó không hề làm khó các người sao?”
Nhâm Mộ Dã rất hiếu kỳ mà nhìn vài người họ.
Dựa theo tính cách của Diệp Quân Lâm, anh nhất định sẽ không để bọn họ rời khỏi đâu.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì rồi?
“Diệp Quân Lâm vốn dĩ cũng không muốn để bọn ta rời khỏi, chỉ là người đàn bà của hắn ta khuyên nhủ một câu, hắn ta liền thả bọn ta rời đi”
Có người lên tiếng giải thích.
Nhâm Mộ Dã trút một hơi thở nhẹ nhàng, nói: “Vậy thì tốt.”
“Đúng rồi, để tôi phái người đưa các người rời khỏi Kim Lăng trở về Hoa Hải nhé?
Kim Lăng không phải là nơi biết phân biệt đúng sai, ở lại quá lâu ngược lại sẽ rước họa vào thân.”
Nhâm Mộ Dã thôi thúc nói.
Nếu như những người này còn tiếp tục ở lại rất có khả năng sẽ lại đắc tội Diệp Quân Lâm.
Đến lúc đó đến chết như thế nào cũng không hề hay biết.
Phải nhanh chóng đưa bọn họ rời khỏi đây thôi.
Nói thế nào đi nữa thì anh ta vẫn còn co giao tình với nhà họ Kiều, cũng không muốn sẽ nhìn thấy một màn này.
“Trước tiên cứ từ từ đãi”
Kiều Nguyên Thu vẫy vây tay.
Hắn ta nhìn về phía Nhâm Mộ Dã, nói: “Anh, nói cho tôi biết xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tất cả những người này của anh vừa mới nhìn thấy tên nhóc kia làm sao tất cả đều cùng nhau quỳ xuống vậy? Lại còn không ngừng hô to cậu chủ Lâm.”
“Đúng vậy, ta thấy bọn họ dường như rất sợ hãi cái tên được gọi là Diệp Quân Lâm đó.”
“Rốt cuộc thân phận của hắn ta là gì? Có thể dọa cho Nam Hông Môn