“Cái người Diệp Quân Lâm mà anh nói, chúng tôi không thể xóa bỏ hộ tịch của anh ta được”
Người đó lau mồ hôi.
“Hả? Tại sao?”
Chí Đông Phương làm vẻ mặt bất đắc di.
Ông ta không chỉ không bỏ được Diệp Quân Lâm, hơn nữa càng ngày càng thân thiết hon với nhà họ Chí.
Ông ta muốn bỏ cũng không thể bỏ được.
Điều này phải như thể nào mới được đây? “Ông à, ông mà cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Chí chúng ta chắc chắn sẽ chịu tốn thất vô cùng lớn vì Diệp Quân Lâm.
Chúng ta phải giải quyết tên nhóc này.”
Sự độc ác nghiêm túc lóe lên trong đôi mắt của Chí Duy.
Chí Tiềm Long gật đầu nói: “Diệp Quân Lâm là một tai họa ngầm của chúng ta, sớm muộn gì thân phận của cậu ta cũng lộ ra thôi”
“Đến khi đó chúng ta không được nghênh đón khi trỏ về, mà một khi trở về rồi thì nhà họ Chí chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Chí Duy nói một cách tuyệt vọng.
Đâu óc của Chí Tiềm Long vẫn còn tốt, anh ta đưa ra một cách giải quyết: “Ông à, hay là như vậy đi.
Cháu sẽ dùng chút quan hệ của mình để xóa bỏ tất cả tài liệu liên quan đến thân phận của thăng nhóc này, được không a?”
“Hoàn toàn được, chỉ cần xóa bỏ hộ tịch của cậu ta ra thì không có ai có thể điều tra ra được người nhà hGương mặt Chí Duy vô cùng kinh ngạc, tại sao lại không thể xóa bỏ hộ tịch của người đó được chứ? “Không thể nào, chẳng phải chỉ cần gạch bỏ thôi sao? Với quyền hạn của các anh thì gõ bàn phím một cái là được mà.”
Chí Duy không kìm được mà nói.
“Có chỗ anh Duy không biết, hồ sơ của Diệp Quân Lâm này đừng nói là tôi xóa, ngay cả quyền kiểm tra tôi cũng không có”
Người nhân viên văn phòng đó hít một hơi lạnh lẽo.
“Cái gì? Ngay cả quyền xem anh cũng không có sao? Sao có thể như thế được? Cậu ta chẳng qua chỉ là một tên mồ côi thôi mà, sao không thể có quyền về hồ sơ thân phận của cậu ta được?”
Chí Duy không thể tin được cho lắm.
“Hô