“Cao Võ Giác, thua thì phải thừa nhận, bị đánh thì đứng vững.
Đệ tử này của ông không tranh đấu được, thua ở trong tay con trai tôi cũng là số phận của cậu ta”
Thấy Tam trưởng lão chân tay luống cuống, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan, Nhiếp Vân cười ha ha.
Mọi người dưới đài nhìn thấy cuộc đấu sức ở giữa không trung của các cao tầng, cũng vô cùng thổn thức.
Thế cuộc bọn họ cũng thấy được rõ ràng, lần này xem ra là đại trưởng lão đã toàn thắng.
Chẳng những Nhiếp Phi Lộ thắng Tân Trạm, Tam trưởng lão đến cả cứu người đều không cứu được.
Tam trưởng lão cũng đã từng có được thực lực bất phân cao thấp cùng đại trưởng lão, nhưng hiện tại xem ra, Nhiếp Vân đã triệt để trở thành sự tồn tại có một không hai ở Hỏa Vũ tông.
Về phần tông chủ, bởi vì tuổi trẻ khó nên khó được kẻ dưới phục tùng, cho nên đã bế quan nhiều năm.
Rất nhiều đệ tử nhập tông mấy năm, cũng chưa từng thấy qua mặt của tông chủ.
Tân Trạm vừa chết, sợ là tình cảnh của Tam trưởng lão ngày sau sẽ càng khó khăn.
Đúng vậy, dù sao cũng không có ai nguyện ý đi theo một trưởng lão mà ngay cả tính mạng của mình còn không giữ nổi.
Về sau Hỏa Vũ tông, sẽ do nhà họ Nhiếp định đoạt.
Đám người thổn thức, trong lòng dần dần có chút nhận thức.
“Các người nói cũng quá sớm đi, Tân Trạm kia còn chưa có chết đâu”
“Đây chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn”
“Vậy cũng không nhất định”
Mấy