Dưới đài đấu sinh tử có vô số người kinh ngạc đến mức há to mồm, trong đầu nổ tung.
Tân Trạm bị con Giao Long nuốt chứng, bị ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, không những không có một chút tổn thương nào mà còn phá huỷ cả con Giao Long.
Mà phía sau anh là ngọn lửa màu xanh lam hoa lệ vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi còn kinh khủng hơn so với ngọn lửa màu đen.
Giữa không trung, con ngươi của Nhiếp Vân cũng bỗng nhiên co rụt lại, nụ cười trên mặt im bặt lại.
Ông ta kinh ngạc nhìn về phía bên dưới, không thể tin được, Tân Trạm thế mà lại không tổn hao một sợi lông cọng tóc nào.
Đôi mắt của Tam trưởng lão cũng lướt qua phía dưới, ông ta buông lỏng tay, như trút được gánh nặng, tên nhãi Tân Trạm này, đến tột cùng có bao nhiêu thủ đoạn.
“Nếu như vị chủ nhân đã tặng ngọn lửa kia cho tôi sử dụng thì có lẽ tôi sẽ để ý đến, nhưng những thứ này chỉ là lửa giả, Giao Long giả mà cũng dám ra tay ở trước mặt tôi.”
Tân Trạm vung tay lên, ngọn lửa xanh lam quét sạch tứ phương.
Trong nháy mắt ngọn lửa màu đen kia đã bị đè ép thành một sợi, bị Tân Trạm đứng đấy bắt lấy, phong ấn sau lại ném vào không gian trữ vật.
Trong cơ thể con Giao Long màu đen có một tia long hồn, Tân Trạm chỉ cần phóng xuất ra một chút khí tức của Thanh Long, vật này lập tức không thể chịu được mà tự nổ.
Mà ngọn lửa giả màu đen kia, ngoại trừ cốt lõi là một sợi khí tức ra thì những cái khác