“Tân Trạm, tôi không phục, dựa vào cái gì.
Rõ ràng tôi có nhiều bảo vật như vậy, có nhiều thủ đoạn như vậy, tại sao lại thua bởi anh” Đến lúc này, Nhiếp Phi Lộ vẫn còn không cam lòng mà gào thét.
“Kiếp sau suy nghĩ tiếp đi”
Sát ý của Tân Trạm phun trào, anh rút ra Thanh Đồng Kiếm.
“Anh giống như một đứa trẻ được cưng chiều mà lớn lên, sở hữu nhiều bảo vật mà những người bên ngoài khó có được, thủ đoạn tuy nhiều nhưng một thứ cũng không thông thạo, cho nên anh có được một vẻ ngoài hoa lệ, thực chất bên trong cũng chỉ là bao cỏ rơm rạ mà thôi”
Tân Trạm vung vẩy thanh kiếm rồi đâm một kiếm ra.
“Không, tôi không phải phế vật, ba tôi sẽ cứu tôi.”
Cảm nhận được thanh kiếm của Tân Trạm đang tản ra sự sắc bén đi cùng với sát khí mập mờ trong giọng nói của anh.
Nhiếp Phi Lộ rốt cuộc cũng sợ hãi, lúc này anh ta đã bị Tân Trạm bắt lấy, dùng thủ đoạn gì cũng không thoát ra được.
Hiện tại tính mạng của anh ta đã hoàn toàn bị Tân Trạm nắm trong tay.
Đến lúc này anh ta cũng có một tia hối hận, tại sao anh ta lại đi đắc tội Tân Trạm, còn ép buộc anh đến đài đấu sinh tử chứ?
“Nghiệp chướng, dừng tay lại cho tôi Tình thế đột nhiên xuất hiện chuyển biến bất ngờ, vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Nhiếp Vân cũng choáng váng