Lãnh Uyên Thư hừ một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
“Sao cô nàng này lại cáu kỉnh rồi? Mình chọc gì cô ấy sao?”
Tân Trạm lắc đầu bất đắc dĩ rồi bước vào cung điện.
Nhưng anh vừa mới đặt chân vào thì đã nghe thấy một ông già.
“Hồ đồ! Dùng hỏa độc áp chế quỷ phách chính là cách tốt nhất, những năm gần đây lão già này cũng đang giúp anh tìm loại vật chất thứ ba, chỉ cần tìm được nó thì ba vật sẽ cân bằng, anh không những không chịu thiệt mà tu vi còn tăng nhanh nữa!”
hết được bệnh cho anh thì lão già đây viết ngược lại tên của mình!”
“Viết ngược tên thì không cần, chỉ cần ông đi ngược là được rồi.” Tân Trạm đi tới, thờ ơ nói.
“Tân Trạm, cậu đến rồi à”
Thấy Tân Trạm tới, Tam Trưởng Lão càng lúng túng hơn.
Còn ông già mặc áo bào đen kia cũng không vẫn giữ cái mặt khó chịu đó, hừ lạnh một tiếng.
“Giới thiệu với cậu, vị này là Lão Hắc, là người giúp tôi giảm bớt nổi khổ do sát khí của quỷ phách” Tam Trưởng Lão giới thiệu cho Tân Trạm.
Ông khá tôn trọng Lão Hắc, tuy răng đưa hỏa độc vào cơ thể khiến cho cơ thể ông ẩn chứa tới hai ngòi nổ có thể nổ bất cứ lúc nào, nhưng ít ra mấy năm nay ông cũng giảm bớt được chút đau đớn.
Mấy năm này Lão Hắc cũng vì ông mà đi khắp nơi để tìm cách giải quyết, “Đây là người đưa ra cái ý định chết tiệt bảo ông dùng hỏa độc để khắc chế quỷ sát ấy hả?”
Nào biết Tân Trạm nghe xong thì lại cười lạnh một tiếng.
“Thằng nhóc con nói gì đó?” Lão Hắc cả