“Tôi cảm thấy hơi thở của ông rất quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?” Tân Trạm nhìn Lão Hắc, nói lời thâm ý.
“Đừng có lôi kéo quan hệ, tôi và cậu chả quen biết gì nhau đâu”
“Ha ha”
Tân Trạm nhìn Lão Hắc một cái rồi xoay người đi tới phòng mà Lãnh Uyên Thư đã bố trí kỹ càng.
“Bảo vệ cửa, trong vòng 3 tiếng không ai được vào.”
Tam Trưởng Lão gật đầu, còn Lão Hắc thì hừ một tiếng, mắng một câu giả thần giả quỷ rồi cũng đi ra.
Khi xung quanh đã không còn ai, trong mắt của Lão Hắc xuất hiện nét kinh ngạc, nghĩ tới Tân Trạm, lòng lão xuất hiện một mối nghi ngờ.
Trong lúc Tân Trạm đang tiến hành công việc bố trí thì trong cung điện của Nhiếp Vân xuất hiện một bóng người trùm áo đen.
Đó là một ông lão gầy trơ xương, da dẻ thì nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, vóc người lão ta thấp bé, hơn nửa cơ thể để bị cái áo chùng đen bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt và hai cái tay ra ngoài.
Lúc này lão ta đang cầm một xấp tư liệu cẩn thận xem.
“Tân Trạm này là một luyện dược sư, từng giúp đỡ đại trưởng lão áp chế độc tố trong cơ thể, tu vi không tệ, dùng một ngọn lửa màu u lam, ngọn lửa này vậy mà có thể niêm phong lửa đen của Nhiếp Phi Lộ, chà chà, quả là một nhân tài.”
Mắt của lão gầy sáng lấp lánh, chậc miệng tán thưởng.
“Sao rồi, có thể xử lý không” Nhiếp Vân hỏi.
“Bây giờ tôi đang bị theo dõi nên không ra tay được, nhưng Lão Hắc sẽ xử lý được mà đúng không, dù sao thì Phi Lộ cũng xem như một nửa đệ tử của