Tuy rằng làm người ngoài cuộc, nhìn những bước làm của Tân Trạm đều rất ung dung, nhưng kì thực mỗi phần, đều là phương pháp mà rất nhiều tu sĩ đều không làm được.
Sở hữu phương pháp luyện đan cực mạnh, có thể bày bố ra loại trận pháp cao cấp, nắm giữ ngọn lửa mạnh mẽ, có thể đối phó với cảnh thần phó phân của Hỏa Sát.
Những việc này hoàn toàn không dễ dàng, mà Tân Trạm lại có thể tự mình làm mọi bước.
Tam trưởng lão đã bị quỷ phách và Hỏa Sát thiêu đốt nhiều năm như vậy, đã đi khám rất nhiều thầy thuốc nhưng cũng chẳng có tác dụng.
Mà Tân Trạm mới ở đây hơn mười ngày, liền lập tức hóa giải vĩnh viễn các phiền phức của cô ấy.
Mà còn gián tiếp cứu được Hỏa Vũ Tông.
Lãnh Uyên Thư lúc này như giống như nằm mợ, việc mà cô lo lắng trong nhiều năm cứ thế mà được giải quyết xong.
Cô đột nhiên có chút hối hận, cô đã có cái nhìn sai về Tân Trạm.
Luyện đan, trận pháp, thậm chí tu vi của bản thân cũng rất mạnh, quan trọng là còn rất trẻ tuổi.
Người như vậy, thật không có thân phận gì sao, hay đây chỉ là do điều tra không kĩ càng, nên không tra ra được mấu chốt.
Hơn nữa, cho dù Tân Trạm là một người tu luyện bình thường không có gốc rễ gì, thực lực thiên phú cỡ này, ở toàn bộ đại lục, cũng tuyệt đối là lông phượng sừng lân.
Điều này làm cho khuôn mặt Lãnh Uyên Thư đỏ lên, vô cùng xấu hổ.
Cô nhìn chằm chằm Tân Trạm, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ khó tả.
Hỏa Sát đã bị trừ khử, Tam trưởng lão khôi