“Tân Trạm, cám ơn cậu, tôi nợ cậu một ân tình, ngày sau ngươi có cần gì, xin cứ việc phân phó.”
Tam trưởng lão cười ha ha, đối Tân Trạm cảm kích không gì sánh được.
Trước đây ông ta lựa chọn tin tưởng Tân Trạm, hiện tại ông ta nghĩ đây là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời, thậm chí còn thiếu nợ Tân Trạm.
Tân Trạm cũng cười đáp lại.
Anh cũng nhìn ra tính cách của Tam trưởng lão, đối với người ngoài rất lạnh lùng đề phòng, nhưng nếu một ngày ông ta tín nhiệm một người, thì sẽ tin tưởng người đó không chút do dự.
Người như vậy, sau này bản thân có điều muốn cầu, xin chắc chắn ông ta sẽ hồi báo.
Để Tam trưởng lão ở trong phòng nghỉ ngơi, Lãnh Uyên Thư và Tân Trạm đi ra.
Về phần Lão Hắc, khi nhìn thấy Tân Trạm tiêu diệt Hỏa Sát, biết thời cơ đã mất nên đã sớm bỏ trốn.
“Tân Trạm, anh đi theo tôi một lát” Lãnh Uyên Thư rồi đột nhiên mở miệng nói.
Tân Trạm hơi nhướng mày, không biết cô gái lạnh lùng này muốn làm cái gì.
Nhưng mà anh ta cũng không cự tuyệt, tùy ý bước một bước, cùng Lãnh Uyên Thư bước vào trong một gian phòng.
“Tân Trạm, tôi muốn xin lỗi anh, là tôi nhìn lầm anh”
Vừa bước vào phòng, Lãnh Uyên Thư cắn cắn môi dưới, có chút không tình nguyện mở miệng.
Dù gì cô ta cũng là chủ một môn phái, đối mặt một người mang danh