“Là do tay tôi cầm quả Lôi Nguyên bị dính mùi hay là nó có bí pháp dì đó?”
Tân Thành không kịp nghĩ nhiều, bay về phía sau.
Bản thân chiếm lấy quả Lôi Nguyên, kế hoạch từ đầu đến cuối khá hoàn mỹ nhưng anh bỗng dưng bị lôi ưng đuổi theo công kích.
Cho dù lôi ưng không biết nói thì kẻ ngu cũng biết, thân phận anh có vấn đề.
“Mọi người mặc kệ nó, để nó chạy đi!” Lúc này có tu sĩ mở miệng kên lên.
Anh không biết tại sao, còn tưởng rằng lôi ưng chỉ là nhìn thấy đại thế đã mất nên tìm một chỗ có ít người phá vòng vây.
Dù sao phương hướng mà Tân Thành lựa chọn cũng là nơi có tu sĩ.
“Nếu như chạy xuống dưới, sớm muộn gì những người này cũng phát hiện”
Đôi mắt Tân Thành nảy sinh ác độc, trước mắt chỉ còn một cách tốt nhất.
Liều mạng!
Chỉ có giết lôi ưng Tử Vũ này mới thì mọi người mới có thể không phát hiện vấn đề.
“Yêu thú này đã trọng thương, để tôi giết nó!”
Tân Thành đột nhiên bay lên, anh hét lớn một tiếng, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người anh phóng về phía Thị Huyết lôi ưng cảnh thần phó phân lục phẩm này.
“Tên này đang muốn chết phải khôn: “Hắn mới cảnh xuất khiếu, cũng dám đối phó với con thú này”
Tất cả đều khiếp sợ không tin được.
Cho dù con Thị Huyết lôi ưng này bị thương nặng, Tân Thành cũng không thể đối phó được.
Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả tu sĩ ngưng chiến đều đưa mắt nhìn về phía Tân Thành.
“Bây giờ tu vi của nó có lẽ đã gần ở cảnh thần phó phân tứ phẩm, tôi cũng không phải không có cơ hội.”
Tân Thành cắn răng, trọng thương lục phẩm cũng không phải chính hắn có thể đối phó được, nhưng vì để không bại lộ chỉ đành hợp lại!
“Mũi kiếm gió lốc!”
Tân Thành khẽ quát một tiếng, lần này ngoại trừ kiếm Thanh Đồng không thích hợp với kiếm trận, còn có trường kiếm màu vàng